Truyện cổ tích không chỉ giúp bé trau dồi khả năng ngôn ngữ mà còn giúp bé học hỏi thêm nhiều bài học cuộc sống thú vị. Tuyển tập truyện cổ tích bằng tiếng Anh hay nhất dưới đây sẽ giúp bố mẹ và bé có những giây phút thư thái đầy ý nghĩa bên nhau.
Nội dung chính:
1. Truyện cổ tích tiếng Anh là gì?
Truyện cổ tích tiếng Anh là “Fairy tales”. Tương tự như cổ tích Việt Nam, truyện cổ tích tiếng Anh là những câu truyện ngắn viết bằng tiếng Anh thường có xu hướng hư cấu, không có thật. Truyện thường có một số nhận vật như: cô Tiên, Phù Thủy, ông Bụt,… có phép thuật, đứng về phía người nghèo, đả kích người giàu, cái kết có hậu cho những nhân vật nghèo khổ, những người tốt bụng và cách sống tốt.
Một số từ vựng tiếng Anh về truyện cổ tích
Từ Vựng | Phiên Âm | Ý Nghĩa |
---|---|---|
Fairy tale | /ˈfeəri teɪl/ | Truyện cổ tích |
Mermaid | /ˈmɜːmeɪd/ | Nàng tiên cá |
Prince | /prɪns/ | Hoàng tử |
Wolf | /wʊlf/ | Con sói |
Woodcutter | /ˈwʊdkʌtə/ | Tiều phu |
Knight | /naɪt/ | Hiệp sĩ |
Carriage | /ˈkærɪdʒ/ | Cỗ xe ngựa |
Harp | /hɑːp/ | Đàn hạc |
Genie | /ˈdʒiːni/ | Thần đèn |
Tooth Fairy | /tuːθ ˈfeəri/ | Cô tiên răng |
Snow White | /snəʊ waɪt/ | Bạch Tuyết |
Cinderella | /ˌsɪndəˈrelə/ | Cô bé lọ lem |
Giant | /ˈdʒaɪənt/ | Người khổng lồ |
Little Red Riding Hood | /ˈlɪtəl red ˈraɪdɪŋ hʊd/ | Cô bé quàng khăn đỏ |
Hunter | /ˈhʌntə/ | Thợ săn |
Myth | /mɪθ/ | Thần thoại |
Folklore | /ˈfoʊkˌlɔr/ | Văn hóa dân gian |
Legend | /ˈlɛdʒənd/ | Huyền thoại |
Hero | /ˈhɪroʊ/ | Anh hùng |
Princess | /ˈprɪnsɪs/ | Công chúa |
Prince | /prɪns/ | Hoàng tử |
Witch | /wɪtʃ/ | Phù thủy |
Wizard | /ˈwɪzərd/ | Pháp sư, thầy phép |
Dragon | /ˈdræɡən/ | Rồng |
Enchant | /ɪnˈtʃænt/ | Làm say mê, bỏ bùa |
Castle | /ˈkæsl/ | Lâu đài |
Magic | /ˈmædʒɪk/ | Phép thuật |
Fairy godmother | /ˈfeəri ˈɡɒdmʌðər/ | Bà tiên phù thủy |
Ogre | /ˈoʊɡər/ | Quái vật |
Quest | /kwɛst/ | Hành trình, nhiệm vụ |
Happily ever after | /ˈhæpəli ˈɛvər ˈæftər/ | Hạnh phúc mãi mãi |
Crown | /kraʊn/ | Vương miện |
Fairy godparent | /ˈfeəri ˈɡɒdˌpɛrənt/ | Bậc phụ huynh tiên |
2. Lợi ích của việc đọc truyện cổ tích tiếng Anh
2.1. Trẻ sẽ thích thú và ham học tiếng Anh hơn
Không giống như những giờ học tiếng Anh áp lực trên lớp, học tiếng Anh nhờ truyện sẽ mang lại cho bé sự tiếp thu một cách tự nhiên hơn, thú vị hơn. Nhờ những câu chuyện có nội dung hay, hấp dẫn và mang lại cho bé sự tưởng tượng phong phú, các bé sẽ muốn được đọc nhiều hơn, tìm hiểu nhiều hơn, từ đó sẽ giúp bé hình thành thói quen chủ động học tiếng Anh.
2.2. Vốn từ vựng và mẫu câu phong phú
Đa số những mẩu chuyện có nội dung chủ yếu xoay quanh cuộc sống hàng ngày nên vốn từ vựng đa dạng và gần gũi, giúp bé dễ ghi nhớ và thực hành. Lối kể chuyện lồng ghép những cấu trúc câu, ngữ pháp giúp trẻ nhỏ tiếp xúc với văn phạm từ sớm. Trẻ em sẽ có xu hướng học bắt chước những hội thoại có trong truyện, dần dần các bé sẽ có thể tự bày tỏ cảm nhận của mình bằng tiếng Anh một cách tự nhiên.
2.3. Kích thích trí tưởng tượng và sáng tạo cho bé
Truyện cổ tích là loại truyện có nhiều yếu tố hư cấu, kỳ ảo, những câu chuyện phiêu lưu, đầy màu sắc thần tiên và phép thuật. Tất cả kích thích sự tự do tưởng tượng của bé để bé có thể hiểu được nội dung truyện qua ngôn ngữ tiếng Anh.
2.4. Nội dung từ truyện cổ tích tiếng Anh cho bé mang tính nhân văn và giáo dục cao
Đối tượng hướng đến chủ yếu của thể loại cổ tích chính là trẻ em, ngoài mang lại thế giới quan cho bé, đọc truyện cổ tích tiếng anh còn định hướng nhân cách qua những tình tiết chính nghĩa hay phi nghĩa, kết quả và hậu quả, thông điệp nhân văn cao cả về các vấn đề trong xã hội, giúp bé nhận thức được việc làm đúng và sai, thiện và ác cùng những lối sống tích cực hay tiêu cực.
3. Tổng hợp những câu chuyện cổ tích hay cho Bé
Dưới đây là những mẩu truyện cổ tích tiếng Anh hay nhất có dịch sang tiếng Việt mà bố mẹ có thể đọc cùng con mỗi ngày trước khi đi ngủ:
3.1. Never tell a lie (Đừng bao giờ nói dối)
Tiếng Anh
On his deathbed, a father advised his son to always speak the truth. The son promised that he would never tell a lie.
One day, while going to the city through a forest, he got surrounded by some robbers. One of them asked, “What do you have?”
The boy answered, “I have fifty rupees.”
They searched him but couldn’t find anything. When they were about to go, the boy called out, “I am not telling a lie. See this fifty rupee note which I had hidden in my shirt.”
The leader of the robbers felt pleased at the truthfulness of the boy, gave him hundred rupees as reward and went away.
Bản dịch tiếng Việt
Bản dịch
Trong giờ phút cuối đời của mình, người cha đã khuyên con trai ông ấy phải luôn nói thật. Người con hứa rằng anh ấy sẽ không bao giờ nói dối.
Một ngày nọ, trong khi đi đến thành phố thông qua khu rừng, cậu bé bị bao quanh bởi những tên cướp. Một trong số chúng hỏi “mày có cái gì?”
Anh ta trả lời: “Tôi có 50 đồng ru pi”
Họ lục soát người anh ta nhưng không tìm thấy bất kỳ thứ gì. Khi họ chuẩn bị bỏ đi, cậu bé gọi họ lại: ” Tôi không nói dối. Nhìn này 50 đồng rupi tôi giấu trong áo này”.
Thủ lĩnh băng cướp cảm thấy hài lòng về tính thật thà của cậu bé, ông ta cho cậu bé 100 đồng rupi như một phần thưởng và bỏ đi.
3.2. The Perfect Heart (Trái tim hoàn hảo)
Tiếng Anh
One day a young man was standing in the middle of the town proclaiming that he had the most beautiful heart in the whole valley. A large crowd gathered and they all admired his heart for it was perfect. There was not a mark or a flaw in it. Yes, they all agreed it truly was the most beautiful heart they had ever seen.
The young man was very proud and boasted more loudly about his beautiful heart.
Suddenly, an old man appeared at the front of the crowd and said “Why your heart is not nearly as beautiful as mine.”
The crowd and the young man looked at the old man’s heart. It was beating strongly, but full of scars, it had places where pieces had been removed and other pieces put in, but they didn’t fit quite right and there were several jagged edges. In fact, in some places there were deep gouges where whole pieces were missing.
The people stared -how can he say his heart is more beautiful, they thought? The young man looked at the old man’s heart and saw its state and laughed.
“You must be joking,” he said. “Compare your heart with mine, mine is perfect and yours is a mess of scars and tears.”
“Yes,” said the old man,” Yours is perfect looking but I would never trade with you. You see, every scar represents a person to whom I have given my love. I tear out a piece of my heart and give it to them, and often they give me a piece of their heart which fits into the empty place in my heart. But, because the pieces aren’t exact, I have some rough edges, which I cherish, because they remind me of the love we shared. Sometimes I have given pieces of my heart away, and the other person hasn’t returned a piece of his heart to me. These are the empty gouges -giving love is taking a chance. Although these gouges are painful, they stay open, reminding me of the love I have for these people, I hope someday they may return and fill the space I have waiting. So now do you see what true beauty is?”
The young man stood silently with tears running down his cheeks. He walked up to the old man, reached into his perfect young and beautiful heart, and ripped a piece out. He offered it to the old man with trembling hands. The old man took his offering, placed it in his heart and then took a piece from his old scarred heart and placed it in the wound in the young man’s heart. It fit, but not perfectly, as there were some jagged edges. The young man looked at his heart, not perfect anymore but more beautiful than ever, since love from the old man’s heart flowed into his. They embraced and walked away side by side. How sad it must be to go through life with a whole heart.
Bài dịch tiếng Việt
Bản dịch
Có một chàng thanh niên đứng giữa thị trấn và tuyên bố mình có trái tim đẹp nhất vì chẳng hề có một tì vết hay rạn nứt nào. Đám đông đều đồng ý đó là trái tim đẹp nhất mà họ từng thấy. Bỗng một cụ già xuất hiện và nói:
“Trái tim của anh không đẹp bằng trái tim tôi!”. Chàng trai cùng đám đông ngắm nhìn trái tim của cụ. Nó đang đập mạnh mẽ nhưng đầy những vết sẹo. Có những phần của tim đã bị lấy ra và những mảnh tim khác được đắp vào nhưng không vừa khít nên tạo một bề ngoài sần sùi, lởm chởm; có cả những đường rãnh khuyết vào mà không hề có mảnh tim nào trám thay thế. Chàng trai cười nói:
Mỗi vết cắt trong trái tim tôi tượng trưng cho một người mà tôi yêu, không chỉ là những cô gái mà còn là cha mẹ, anh chị, bạn bè… Tôi xé một mẩu tim mình trao cho họ, thường thì họ cũng sẽ trao lại một mẩu tim của họ để tôi đắp vào nơi vừa xé ra. Thế nhưng những mẩu tim chẳng hoàn toàn giống nhau, mẩu tim của cha mẹ trao cho tôi lớn hơn mẩu tôi trao lại họ, ngược lại với mẩu tim của tôi và con cái tôi. Không bằng nhau nên chúng tạo ra những nếp sần sùi mà tôi luôn yêu mến vì chúng nhắc nhở đến tình yêu mà tôi đã chia sẻ. Thỉnh thoảng tôi trao mẩu tim của mình nhưng không hề được nhận lại gì, chúng tạo nên những vết khuyết. Tình yêu đôi lúc chẳng cần sự đền đáp qua lại. Dù những vết khuyết đó thật đau đớn nhưng tôi vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó họ sẽ trao lại cho tôi mẩu tim của họ, lấp đầy khoảng trống mà tôi luôn chờ đợi.
Chàng trai đứng yên với giọt nước mắt lăn trên má. Anh bước tới, xé một mẩu từ trái tim hoàn hảo của mình và trao cho cụ già. Cụ già cũng xé một mẩu từ trái tim đầy vết tích của cụ trao cho chàng trai. Chúng vừa nhưng không hoàn toàn khớp nhau, tạo nên một đường lởm chởm trên trái tim chàng trai. Trái tim của anh không còn hoàn hảo nhưng lại đẹp hơn bao giờ hết vì tình yêu từ trái tim của cụ già đã chảy trong tim anh…
3.3. The Horse, Hunter and Stag (Ngựa, Thợ săn và Hươu)
Tiếng Anh
A quarrel had arisen between the Horse and the Stag, so the Horse came to a hunter to ask his help to take revenge on the Stag.
The Hunter agreed, but said: “If you desire to conquer the Stag, you must permit me to place this piece of iron between your jaws, so that I may guide you with these reins, and allow this saddle to be placed upon your back so that I may keep steady upon you as we follow after the enemy.”
The Horse agreed to the conditions, and the Hunter soon saddled and bridled him.
Then with the aid of the Hunter the Horse soon overcame the Stag, and said to the Hunter: “Now, get off, and remove those things from my mouth and back.”
“Not so fast, friend,” said the Hunter. “I have now got you under bit and spur, and prefer to keep you as you are at present.”
If you allow men to use you for your own purposes, they will use you for theirs.
Bài dịch tiếng Việt
Bản dịch
Một cuộc xung đột nảy lửa xảy ra giữa Ngựa và hươu, sau đó Ngựa đến gặp một gã thợ để nhờ gã bày cách trả thù hươu.
Gã nhận lời nhưng kèm theo điều kiện “Nếu mi mong muốn thắng Hươu như vậy, mi phải cho ta gắn miếng sắt này vào quai hàm của mi để ta có thể dùng dây cương điều khiển mi, bên cạnh đó phải có một cái yên trên lưng mi để ta có một chỗ ngồi vững khi chúng chúng ta săn đuổi kẻ thù”.
Ngựa đồng ý các điều kiện đó, thế là gã thợ săn nhanh chóng gắn yên và dây cương cho nó.
Sau đó nhờ những công cụ săn của gã mà ngựa đánh bại hươu một cách chóng vánh, Ngựa liền nói với gã “Nào giờ thì nhảy xuống và gỡ những thứ trên miệng và lưng của tôi ra đi nào”
“Đừng vội anh bạn”, gã nói ” bây giờ ta hơi mệt rồi và ta thích giữ nguyên hiện trạng này của ngươi hơn”.
Nếu bạn lợi dụng ai đó cho mục đích của bạn, họ sẽ lợi dụng bạn cho mục đích của họ.
3.4. The Crow and the Pitcher (Con quạ và cái bình)
Tiếng Anh
In a spell of dry weather, when the Birds could find very little to drink, a thirsty Crow found a pitcher with a little water in it.
But the pitcher was high and had a narrow neck, and no matter how he tried, the Crow could not reach the water. The poor thing felt as if he must die of thirst.
Then an idea came to him. Picking up some small pebbles, he dropped them into the pitcher one by one. With each pebble the water rose a little higher until at last it was near enough so he could drink.
“In a pinch a good use of our wits may help us out.”
Bản dịch
Bản dịch tiếng Việt
Vào một đợt khô hạn, khi các loài chim chỉ có thể tìm thấy rất ít nước để uống, một con quạ khát nước đã tìm thấy một cái bình trong đó có một ít nước.
Nhưng cái bình thì cao và có cái cổ hẹp, và dù cho quạ ta có cố gắng sao đi chăng nữa thì nó cũng không thể chạm được tới nước trong bình. Nó cảm nhận một điều tệ hại nếu nó phải chết vì khát.
Sau đó, một ý tưởng thoáng lên trong nó. Nó nhặt lên vài viên sỏi nhỏ và thả từng viên một vài cáu bình chứa nước. Cứ mỗi viên sỏi thì nước lại dang lên cao hơn cho đến cuối cùng đã gần đủ để nên nó có thể uống.
“Trong một trường hợp cấp thiết thì sự bình tĩnh sẽ giúp chúng ta vượt qua những sự cố.”
3.5. The cat and the old rat (Con mèo và con chuột già)
Bản dịch
There was once a Cat who was so watchful, that a Mouse hardly dared show the tip of his whiskers for fear of being eaten alive. That Cat seemed to be everywhere at once with his claws all ready for a pounce. At last the Mice kept so closely to their dens, that the Cat saw he would have to use his wits well to catch one. So one day he climbed up on a shelf and hung from it, head downward, as if he were dead, holding himself up by clinging to some ropes with one paw.
When the Mice peeped out and saw him in that position, they thought he had been hung up there in punishment for some misdeed. Very timidly at first they stuck out their heads and sniffed about carefully. But as nothing stirred, all trooped joyfully out to celebrate the death of the Cat.
Just then the Cat let go his hold, and before the Mice recovered from their surprise, he had made an end of three or four.
Now the Mice kept more strictly at home than ever. But the Cat, who was still hungry for Mice, knew more tricks than one. Rolling himself in flour until he was covered completely, he lay down in the flour bin, with one eye open for the Mice.
Sure enough, the Mice soon began to come out. To the Cat it was almost as if he already had a plump young Mouse under his claws, when an old Rat, who had had much experience with Cats and traps, and had even lost a part of his tail to pay for it, sat up at a safe distance from a hole in the wall where he lived.
“Take care!” he cried. “That may be a heap of meal, but it looks to me very much like the Cat. Whatever it is, it is wisest to keep at a safe distance.”
Bản dịch
Bài dịch tiếng Việt
Đã từng có một con mèo, kẻ rất cảnh giác đến nỗi con chuột không dám để lộ đầu râu của mình ra vì sợ bị ăn tươi nuốt sống. Con mèo đó dường như ở khắp mọi nơi cùng một lúc với bộ móng vuốt luôn sẵn sàng cho một cuộc tấn công bất ngờ. Những con chuột luôn giữ hang một cách kỹ lưỡng, nếu con mèo có nhìn thấy thì nó sẽ phải sử dụng trí thông minh của mình để bắt một con chuột. Vì thế, một ngày nọ, mèo leo lên kệ và treo người quay xuống như thể đã chết, nó giữ mình treo ngược bằng một chân bám vào sợi dây thừng.
Khi các con chuột lén nhìn ra ngoài và thấy mèo trong tư thế đó, chúng nghĩ rằng con mèo được treo lên vì bị phạt do đã có một số hành động xấu. Lúc đầu chúng rất rụt rè đưa đầu ra và ngửi một cách cẩn trọng. Nhưng không có gì chuyển động, cả đám chuột hân hoan ăn mừng cái chết của con mèo.
Ngay sau đó, con mèo buông chân xuống và trước khi những con chuột hết ngạc nhiên, nó đã tóm được ba đến bốn con chuột.
Bấy giờ, những con chuột bắt đầu giữ hang của chúng chặt chẽ hơn bao giờ hết. Nhưng mèo ta vẫn còn muốn ăn thêm chuột và cần nhiều thủ đoạn hơn lần đầu. Nó lăn mình trong bột mì đến khi được bao phủ hoàn toàn, nó nằm xuống trong thùng bột mì, một mắt mở canh lũ chuột.
Chắc chắn, những con chuột lại sớm mò ra. Con mèo gần như đã có một con chuột béo dưới móng vuốt của mình, khi một con chuột già, người có nhiều kinh nghiệm với mèo và những cái bẫy, thậm chí ông đã bị mất một phần đuôi cho việc đó, ngồi xuống ở một khoảng cách an toàn từ một lỗ hổng trên tường, nơi ông sống.
“Hãy cẩn thận!” ông la lên. “Đó có thể là một đống thịt nhưng giống con mèo nhiều hơn. Dù có bất cứ điều gì thì giữ khoảng cách an toàn vẫn là không ngoan.”
3.6. The Princess and the Pea – Nàng công chúa và hạt đậu
“Once upon a time there was a prince who wanted to marry a princess, but she would have to be a real princess. He traveled all over the world to find one, but nowhere could he get what he wanted. There were princesses enough, but it was difficult to find out whether they were real ones. There was always something about them that was not as it should be. So he came home again and was sad, for he would have liked very much to have a real princess.
One evening a terrible storm came on; there was thunder and lightning, and the rain poured down in torrents. Suddenly a knocking was heard at the city gate, and the old king went to open it.
It was a princess standing out there in front of the gate. But, good gracious! What a sight the rain and the wind had made her look. The water ran down from her hair and clothes; it ran down into the toes of her shoes and out again at the heels. And yet she said that she was a real princess.
Well, we’ll soon find that out, thought the old queen. But she said nothing, went into the bedroom, took all the bedding off the bedstead, and laid a pea on the bottom; then she took twenty mattresses and laid them on the pea, and then twenty eider-down beds on top of the mattresses. On this, the princess had to lie all night. In the morning she was asked how she had slept.
“Oh, very badly!” said she. “I have scarcely closed my eyes all night. Heaven only knows what was in the bed, but I was lying on something hard so that I am black and blue all over my body. It’s horrible!”
Now they knew that she was a real princess because she had felt the pea right through the twenty mattresses and the twenty eider-down beds. Nobody but a real princess could be as sensitive as that.
So the prince took her for his wife, for now, he knew that he had a real princess; and the pea was put in the museum, where it may still be seen if no one has stolen it.”
3.7. The Little Match Girl – Cô bé bán diêm
It was terribly cold and nearly dark on the last evening of the old year, and the snow was falling fast. In the cold and the darkness, a poor little girl, with a bare head and naked feet, roamed through the streets. It is true she had on a pair of slippers when she left home, but they were not of much use. They were very large, so large, indeed, that they had belonged to her mother, and the poor little creature had lost them in running across the street to avoid two carriages that were rolling along at a terrible rate. One of the slippers she could not find, and a boy seized upon the other and ran away with it, saying that he could use it as a cradle when he had children of his own. So the little girl went on with her little naked feet, which were quite red and blue with the cold.
In an old apron, she carried a number of matches and had a bundle of them in her hands. No one had bought anything of her the whole day, nor had anyone given her even a penny. Shivering with cold and hunger, she crept along; poor little child, she looked the picture of misery. The snowflakes fell on her long, fair hair, which hung in curls on her shoulders, but she regarded them not.
Lights were shining from every window, and there was a savory smell of roast goose, for it was New-year’s eve – yes, she remembered that. In a corner, between two houses, one of which projected beyond the other, she sank down and huddled herself together. She had drawn her little feet under her, but she could not keep off the cold; and she dared not go home, for she had sold no matches, and could not take home even a penny of money. Her father would certainly beat her; besides, it was almost as cold at home as here, for they had only the roof to cover them, through which the wind howled, although the largest holes had been stopped up with straw and rags.
Her little hands were almost frozen with the cold. Ah! Perhaps a burning match might be some good, if she could draw it from the bundle and strike it against the wall, just to warm her fingers.
She drew one out – “scratch!” how it sputtered as it burnt! It gave a warm, bright light, like a little candle, as she held her hand over it. It was really a wonderful light. It seemed to the little girl that she was sitting by a large iron stove, with polished brass feet and a brass ornament. How the fire burned! And seemed so beautifully warm that the child stretched out her feet as if to warm them, when, all the flame of the match went out, the stove vanished, and she had only the remains of the half-burnt match in her hand.
She rubbed another match on the wall. It burst into a flame, and where its light fell upon the wall it became as transparent as a veil, and she could see into the room. The table was covered with a snowy white tablecloth, on which stood a splendid dinner service, and a steaming roast goose, stuffed with apples and dried plums. And what was still more wonderful, the goose jumped down from the dish and waddled across the floor, with a knife and fork in its breast, to the little girl. Then the match went out, and there remained nothing but the thick, damp, cold wall before her.
She lighted another match, and then she found herself sitting under a beautiful Christmas tree. It was larger and more beautifully decorated than the one which she had seen through the glass door at the rich merchant’s. Thousands of tapers were burning upon the green branches, and colored pictures, like those she had seen in the show windows, looked down upon it all. The little one stretched out her hand towards them, and the match went out.
The Christmas lights rose higher and higher, till they looked to her like the stars in the sky. Then she saw a star fall, leaving behind it a bright streak of fire. “Someone is dying,” thought the little girl, for her old grandmother, the only one who had ever loved her, and who was now dead, had told her that when a star falls, a soul was going up to God.
She again rubbed a match on the wall, and the light shone around her; in the brightness stood her old grandmother, clear and shining, yet mild and loving in her appearance.
“Grandmother,” cried the little one, “O take me with you; I know you will go away when the match burns out; you will vanish like the warm stove, the roast goose, and the large, glorious Christmas tree.”
And she made haste to light the whole bundle of matches, for she wished to keep her grandmother there. And the matches glowed with a light that was brighter than the noon day, and her grandmother had never appeared so large or so beautiful. She took the little girl in her arms, and they both flew upwards in brightness and joy far above the earth, where there was neither cold nor hunger nor pain, for they were with God.
In the dawn of morning there lay the poor little one, with pale cheeks and smiling mouth, leaning against the wall; she had been frozen to death on the last evening of the year, and the New-year’s sun rose and shone upon a little corpse! The child still sat, in the stiffness of death, holding the matches in her hand, one bundle of which was burnt.
“She tried to warm herself,” said some.
No one imagined what beautiful things she had seen, nor into what glory she had entered with her grandmother, on New-year’s day.
3.8. Thumbelina – Cô bé tí hon
A long time ago and far, far away an old woman was sitting in her rocking chair thinking how happy she would be if she had a child. Then, she heard a knock at the door and opened it. A lady was standing there and she said, “If you let me in, I will grant you a wish.” The old woman let the woman in firstly because she felt pity, secondly because she knew what she’d wish for…a child. After she washed the lady up and fed her, she saw that she was really beautiful.
The lady slept soundly all night long and then right before she left, she said, “Now, about your wish. What do you want?”
The lady thought about most people’s wishes to be the richest in the world, the most powerful person, the smartest, and the prettiest. But the old woman wished for
something the lady could not believe. She said, “I would like a child.”
“What did you say?” she asked because she was astonished at what the old lady asked for. The old lady repeated what she said. “I would like a child.”
The lady then placed a tiny seed in the old woman’s hand and gave her instructions. ” Plant this seed, water it carefully, watch over it, and give it your love. If you do all those things, then you will have a child.”
So the old woman did all of those things the lady had told her to. In a week, there was a beautiful yellow flower in place of the seed. The next day, the flower bloomed. Inside the flower was a beautiful little girl who was the size of the woman’s thumb so she called her Thumbelina. She made her a little dress out of golden threads. Thumbellina slept in a walnut shell and brought the old woman joy and happiness.
But, one day when Thumbellina went down for her nap, a frog hopped through the open window and said, “You will be a perfect bride for my son,” and she took Thumbellina to a lily pad and hopped off to find her son.
Thumbellina cried and some little guppies heard her and chewed the roots off the lily pad to help her escape. Thumbellina’s lily pad floated away. A few hours later, she finally stopped floating. During the summer, she ate berries and drank the dew off the leaves. But then winter came and she needed shelter. A kindly mouse let her stay with it, but it said, “You’ll have to marry my friend, Mole, because I cannot keep you for another winter.”
The next day she went to see Mole. In one of the tunnels, she found a sick bird and said, “Poor thing, I will bury it.” Then she found out that it was still alive and she cared for it until it was ready to fly. It flew off. That fall she nearly had to marry Mole. But then she heard a familiar tweet and an idea popped up in the bird’s head.
“You can come down to the warm country,” said the bird, so Thumbellina hopped on the bird’s back and flew to the warm country. The people there who were like her renamed her Erin. She married a prince and she lived happily ever after.
Bản dịch
Cách đây lâu lắm, ở một nơi xa xôi, một bà cụ ngồi trong ghế đung đưa và suy tư về hạnh phúc mà bà sẽ có nếu có một đứa con. Sau đó, bà nghe thấy tiếng gõ cửa và mở cửa. Một phụ nữ đứng đó và nói: “Nếu bà cho tôi vào, tôi sẽ ban cho bà một điều ước.” Bà cụ để phụ nữ vào trước tiên vì bà thấy thương xót, thứ hai vì bà biết mình sẽ ước… có một đứa con. Sau khi rửa sạch phụ nữ và cho cô ăn, bà cụ thấy rằng cô ấy thật sự xinh đẹp.
Phụ nữ ngủ say suýt cả đêm và sau đó trước khi cô ra đi, cô ấy nói: “Về điều ước của bạn. Bạn muốn gì?”
Phụ nữ nghĩ về điều ước của hầu hết mọi người là trở thành người giàu nhất trên thế giới, người mạnh mẽ nhất, thông minh nhất và xinh đẹp nhất. Nhưng bà cụ ước điều gì đó mà phụ nữ không thể tin nổi. Bà nói: “Tôi muốn có một đứa con.”
“Cô nói gì vậy?” cô ấy hỏi vì cô ấy ngạc nhiên trước điều bà cụ ước. Bà cụ lặp lại điều bà nói. “Tôi muốn có một đứa con.”
Phụ nữ sau đó đặt một hạt giống nhỏ vào tay bà cụ và đưa ra hướng dẫn. “Gieo hạt này, tưới nước cẩn thận, theo dõi và trao cho nó tình yêu của bạn. Nếu bạn làm tất cả những điều đó, sau đó bạn sẽ có một đứa con.”
Vì vậy, bà cụ đã thực hiện tất cả những điều mà phụ nữ đã nói. Trong vòng một tuần, thay vì hạt giống, đã mọc lên một bông hoa màu vàng tươi đẹp. Ngày hôm sau, bông hoa nở. Bên trong bông hoa, có một cô bé xinh đẹp nhỏ bé chỉ bằng ngón tay cái của phụ nữ nên bà gọi cô bé là Thumbelina (nghĩa là Cô bé ngón út). Bà làm cho cô bé một chiếc váy nhỏ bằng sợi vàng. Thumbelina ngủ trong vỏ óc hạt dẻ và mang lại niềm vui và hạnh phúc cho bà cụ.
Nhưng một ngày nọ, khi Thumbelina đi ngủ trưa, một con ếch nhảy vào qua cửa sổ mở và nói: “Cô sẽ là một cô dâu hoàn hảo cho con trai tôi,” sau đó nó đưa Thumbelina lên một bông sung và nhảy ra để tìm con trai của mình.
Thumbelina khóc và một số con cá nhỏ nghe thấy và gặm bừa rễ của bông sung để giúp cô thoát ra. Bông sung của Thumbelina nổi đi. Một vài giờ sau, nó cuối cùng ngừng nổi. Trong mùa hè, cô ăn quả mâm xôi và uống sương sớm trên lá.
3.9. Five Little Pigs – 5 chú heo con
There was once a family of Five Little Pigs, and Mrs. Pig, their mother, loved them all very dearly. Some of these little pigs were very good, and took a great deal of trouble to please her. The eldest pig was so active and useful that he was called Mr. Pig. One day he went to market with his cart full of vegetables, but Rusty, the donkey, began to show his bad temper before he had gone very far on the road. All the coaxing and whipping would not make him move. So Mr. Pig took him out of the shafts, and being very strong, drew the cart to market himself.
When he got there, all the other pigs began to laugh. But they did not laugh so loudly when Mr. Pig told them all his struggles on the road. Mr. Pig lost no time in selling his vegetables, and very soon after Rusty came trotting into the marketplace, and as he now seemed willing to take his place in the cart, Mr. Pig started for home without delay. When he got there, he told Mrs. Pig his story, and she called him her best and most worthy son.
This little pig very much wanted to go with his brother, but as he was so mischievous that he could not be trusted far away, his mother made him stay at home and told him to keep a good fire while she went out to the miller’s to buy some flour. But as soon as he was alone, instead of learning his lessons, he began to tease the poor cat. Then he got the bellows, and cut the leather with a knife, so as to see where the wind came from: and when he could not find this out, he began to cry. After this he broke all his brother’s toys; he forced the drum-stick through the drum, he tore off the tail from the kite, and then pulled off the horse’s head. And then he went to the cupboard and ate the jam.
When Mrs. Pig came home, she sat down by the fire, and being very tired, she soon fell asleep. No sooner had she done so, than this bad little pig got a long handkerchief and tied her in her chair. But soon she awoke and found out all the mischief that he had been doing. She saw at once the damage that he had done to his brother’s playthings. So she quickly brought out her thickest and heaviest birch and gave this naughty little pig such a beating as he did not forget for a long time.
This little pig was a very good and careful fellow. He gave his mother scarcely any trouble, and always took pleasure in doing all she bade him. Here you see him sitting down with clean hands and face, to some nice roast beef, while his brother, the idle pig, who is standing on a stool in the corner, with the dunce’s cap on, has none. He sat down and quietly learned his lesson, and asked his mother to hear him repeat it. And this he did so well that Mrs. Pig stroked him on the ears and forehead, and called him a good little pig.
After this, he asked her to allow him to help her make tea. He brought everything she wanted, and lifted off the kettle from the fire, without spilling a drop either on his toes or the carpet. By-and-bye he went out, after asking his mother’s leave, to play with his hoop. He had not gone far when he saw an old blind pig, who, with his hat in his hand was crying at the loss of his dog; so he put his hand in his pocket and found a halfpenny which he gave to the poor old pig. It was for such thoughtful conduct as this that his mother often gave this little pig roast beef. We now come to the little pig who had none.
This was a most obstinate and willful little pig. His mother had set him to learn his lesson, but no sooner had she gone out into the garden, than he tore his book into pieces. When his mother came back he ran off into the streets to play with other idle little pigs like himself. After this, he quarreled with one of the pigs and got a sound thrashing. Being afraid to go home, he stayed out till it was quite dark and caught a severe cold. So he was taken home and put to bed and had to take a lot of nasty physic.
This little pig went fishing. Now he had been told not to go into Farmer Grumpey’s grounds, who did not allow anyone to fish in his part of the river. But in spite of what he had been told, this foolish little pig went there. He soon caught a very large fish, and while he was trying to carry it home, Farmer Grumpey came running along with his great whip. He quickly dropped the fish, but the farmer caught him, and as he laid his whip over his back for some time, the little pig ran off, crying, “Wee, wee, wee,” all the way home.
Bản dịch:
Có một gia đình gồm Năm Chú Lợn Con, và Bà Lợn, người mẹ, yêu thương tất cả chúng rất nhiều. Một số chú lợn con trong đó rất ngoan và luôn cố gắng để làm mẹ vui. Chú lợn cả, người lớn tuổi và nhanh nhẹn, thường được gọi là Ông Lợn. Một ngày kia, Ông Lợn đưa xe đầy rau củ của mình đến chợ, nhưng con lừa tên Rusty lại bắt đầu thể hiện tính tình xấu xa của mình ngay khi còn ở trên đường. Tất cả những lời năn nỉ và đánh đòn cũng không thể làm cho nó di chuyển. Vì vậy, Ông Lợn lấy nó ra khỏi xe và, vì mình rất mạnh mẽ, tự mình kéo xe đến chợ.
Khi Ông Lợn đến chợ, tất cả chú lợn con khác bắt đầu cười. Nhưng họ không cười to khi Ông Lợn kể lại những khó khăn trên đường. Ông Lợn không mất thời gian để bán hết rau củ của mình, và không lâu sau đó, Rusty lại đi tới chợ, và khi nó dường như sẵn sàng lên xe, Ông Lợn lập tức về nhà mà không chần chừ. Khi ông đến nhà, Ông Lợn kể cho Bà Lợn nghe câu chuyện của mình, và bà gọi ông là con trai tốt nhất và xứng đáng nhất của bà.
Chú lợn con này rất muốn đi cùng với anh trai, nhưng vì nó quá tinh nghịch và không thể tin tưởng được xa nhà, mẹ nó buộc nó phải ở nhà và bảo nó phải giữ lửa ấm khi bà đi đến nhà của người nông dân để mua bột. Nhưng ngay khi nó ở một mình, thay vì học bài, nó bắt đầu trêu đùa với con mèo tội nghiệp. Sau đó, nó lấy cái bơm hơi và cắt lớp da bằng một cái dao, để xem gió đến từ đâu. Và khi nó không thể tìm ra được, nó bắt đầu khóc. Sau đó, nó phá hủy tất cả đồ chơi của anh trai; nó đâm que trống qua cái trống, nó rách đuôi của con diều và sau đó nó kéo đầu con ngựa ra. Và rồi nó đi vào tủ và ăn hết hũ mứt.
Khi Bà Lợn trở về nhà, bà ngồi xuống bên bếp, và vì rất mệt mỏi, bà nhanh chóng rơi vào giấc ngủ. Không mấy lâu sau đó, chú lợn con tinh nghịch này lấy một chiếc khăn dài và buộc bà vào cái ghế của bà. Nhưng bà nhanh chóng tỉnh dậy và nhận ra tất cả những việc ác mà chú lợn đã làm. Bà ngay lập tức nhận ra sự hủy hoại mà nó đã gây ra cho đồ chơi của anh trai mình. Vì vậy, bà nhanh chóng lấy một cành cây bách đến và đánh mạnh vào chú lợn con tinh nghịch này, và nó không quên được cú đánh đó trong một thời gian dài.
Chú lợn con này là một đứa rất tốt và cẩn thận. Nó không làm phiền mẹ nó gần như chút nào, và luôn thích thú khi làm những điều mà bà bảo nó phải làm. Ở đây, bạn thấy nó ngồi xuống với đôi tay và khuôn mặt sạch sẽ, ăn một miếng thịt bò nướng ngon, trong khi anh trai lười biếng, đang đứng trên một cái ghế ở góc phòng, đội chiếc nón học đòi, không có miếng nào. Nó ngồi xuống và học bài một cách yên tĩnh và xin mẹ nghe nó thuộc lòng. Và nó làm điều này rất giỏi, đến mức Bà Lợn xoa đầu và trán nó, và gọi nó là chú lợn con ngoan.
Sau đó, nó hỏi bà có cho phép nó giúp bà đun trà không. Nó mang đến mọi thứ bà cần và nâng nồi nước ra khỏi lửa mà không làm tràn một giọt nào cả, không tràn ra chân nó hay trên thảm. Rồi sau đó nó đi ra ngoài, sau khi xin phép mẹ nó, để chơi vòng của nó. Nó chưa đi xa thì nhìn thấy một chú lợn già mù, người, với chiếc mũ trên tay đang khóc vì mất chó của mình; vì vậy, nó lấy tay vào túi và tìm thấy một đồng xu một nửa, nó đưa cho chú lợn già tội nghiệp. Đó là vì những hành động chu đáo như vậy mà mẹ của nó thường cho chú lợn con này thịt bò nướng. Bây giờ, chúng ta đến chú lợn con cuối cùng, chú lợn con không có gì.
Đó là một chú lợn con cực kỳ đỗ đặc và bướng bỉnh. Mẹ nó đã bảo nó học bài, nhưng chưa kịp bà ra vườn, nó đã xé sách thành từng mảnh. Khi mẹ nó trở về, nó chạy ra ngoài đường để chơi với những chú lợn con lười biếng khác giống nó. Sau đó, nó cãi nhau với một chú lợn và bị đánh đập thậm tệ. Sợ phải về nhà, nó ở ngoài cho đến khi trời tối hoàn toàn và bị cảm lạnh nặng. Vì vậy, nó được đưa về nhà và đặt vào giường và phải uống nhiều loại thuốc khó chịu.
Chú lợn con này đi câu cá. Bây giờ nó đã được bảo không nên vào lãnh địa của Nông dân Grumpey, người không cho phép bất kỳ ai câu cá ở phần sông của ông. Nhưng bất chấp những gì đã được nói, chú lợn con ngốc nghếch này đã đi đó. Nó nhanh chóng câu được một con cá to lớn, và trong khi nó đang cố gắng mang nó về nhà, Nông dân Grumpey đến chạy với cuốc đánh lớn. Nó nhanh chóng thả con cá xuống, nhưng Nông dân đã bắt được nó, và khi ông đánh cuốc xuống lưng nó một thời gian, chú lợn con nhỏ này bỏ chạy, hò rên “Oink oink oink,” suốt đường về nhà.
3.10. Jack and the Beanstalk – Jack và hạt đậu thần
Once upon a time, there lived a poor widow and her son Jack. One day, Jack’s mother told him to sell their only cow. Jack went to the market and on the way, he met a man who wanted to buy his cow. Jack asked, “What will you give me in return for my cow?” The man answered, “I will give you five magic beans!” Jack took the magic beans and gave the man the cow. But when he reached home, Jack’s mother was very angry. She said, “You fool! He took away your cow and gave you some beans!” She threw the beans out of the window. Jack was very sad and went to sleep without dinner.
The next day, when Jack woke up in the morning and looked out of the window, he saw that a huge beanstalk had grown from his magic beans! He climbed up the beanstalk and reached a kingdom in the sky. There lived a giant and his wife. Jack went inside the house and found the giant’s wife in the kitchen. Jack said, “Could you please give me something to eat? I am so hungry!” The kind wife gave him bread and some milk.
While he was eating, the giant came home. The giant was very big and looked very fearsome. Jack was terrified and went and hid inside. The giant cried, “Fee-fi-fo-fum, I smell the blood of an Englishman. Be he alive, or be he dead, I’ll grind his bones to make my bread!” The wife said, “There is no boy in here!” So, the giant ate his food and then went to his room. He took out his sacks of gold coins, counted them and kept them aside. Then he went to sleep. In the night, Jack crept out of his hiding place, took one sack of gold coins and climbed down the beanstalk. At home, he gave the coins to his mother. His mother was very happy and they lived well for some time.
Jack and the Beanstalk Fee Fi Fo Fum! Climbed the beanstalk and went to the giant’s house again. Once again, Jack asked the giant’s wife for food, but while he was eating the giant returned. Jack leaped up in fright and went and hid under the bed. The giant cried, “Fee-fifo-fum, I smell the blood of an Englishman. Be he alive, or be he dead, I’ll grind his bones to make my bread!” The wife said, “There is no boy in here!” The giant ate his food and went to his room. There, he took out a hen. He shouted, “Lay!” and the hen laid a golden egg. When the giant fell asleep, Jack took the hen and climbed down the beanstalk. Jack’s mother was very happy with him.
After some days, Jack once again climbed the beanstalk and went to the giant’s castle. For the third time, Jack met the giant’s wife and asked for some food. Once again, the giant’s wife gave him bread and milk. But while Jack was eating, the giant came home. “Fee-fi-fo-fum, I smell the blood of an Englishman. Be he alive, or be he dead, I’ll grind his bones to make my bread!” cried the giant. “Don’t be silly! There is no boy in here!” said his wife.
The giant had a magical harp that could play beautiful songs. While the giant slept, Jack took the harp and was about to leave. Suddenly, the magic harp cried, “Help master! A boy is stealing me!” The giant woke up and saw Jack with the harp. Furious, he ran after Jack. But Jack was too fast for him. He ran down the beanstalk and reached home. The giant followed him down. Jack quickly ran inside his house and fetched an axe. He began to chop the beanstalk. The giant fell and died.
Jack and his mother were now very rich and they lived happily ever after.
Bản dịch
Ngày xửa ngày xưa, có một bà xơ nghèo và con trai là Jack. Một ngày kia, bà của Jack bảo cậu phải bán con bò duy nhất của họ. Jack đến chợ và trên đường đi, cậu gặp một người muốn mua con bò của mình. Jack hỏi, “Anh sẽ cho tôi cái gì đổi lại con bò của tôi?” Người đó trả lời, “Tôi sẽ cho bạn năm hạt đậu thần kỳ!” Jack lấy những hạt đậu thần kỳ và đưa con bò cho người đó. Nhưng khi cậu về đến nhà, bà của Jack rất tức giận. Bà nói, “Thằng ngốc! Anh ta lấy đi con bò của bạn và cho bạn mấy hạt đậu!” Bà ném những hạt đậu ra khỏi cửa sổ. Jack rất buồn và đi ngủ mà không có bữa tối.
Ngày hôm sau, khi Jack thức dậy vào buổi sáng và nhìn ra cửa sổ, cậu thấy một cây đậu khổng lồ đã mọc từ những hạt đậu thần kỳ của mình! Cậu leo lên cây đậu và đến một vương quốc ở trên trời. Ở đó sống một con người khổng lồ và vợ của anh ta. Jack vào trong nhà và tìm thấy vợ người khổng lồ đang ở trong bếp. Jack nói, “Làm ơn có thể cho tôi một chút thức ăn không? Tôi đang rất đói!” Vợ người khổng lồ tốt bụng đưa cho cậu bánh mì và một ít sữa.
Trong khi cậu đang ăn, người khổng lồ trở về nhà. Người khổng lồ to lớn và trông rất đáng sợ. Jack sợ hãi và chạy và trốn vào trong. Người khổng lồ hô to, “Fee-fi-fo-fum, Tôi ngửi thấy máu của một người Anh. Có sống, hay đã chết, tôi sẽ xay xát xương của anh để làm bánh!” Vợ người khổng lồ nói, “Không có đứa bé nào ở đây cả!” Vì vậy, người khổng lồ ăn thức ăn của mình và sau đó đi vào phòng của mình. Người ta lấy ra những túi đầy đồng tiền vàng, đếm chúng và để chúng sang một bên. Sau đó, anh ta đi ngủ. Vào đêm, Jack lén lút ra khỏi nơi trốn, lấy một túi tiền vàng và leo xuống cây đậu. Ở nhà, cậu đưa tiền cho bà mình. Bà mẹ của Jack rất hạnh phúc và họ sống khá giả trong một thời gian.
Jack và cây đậu thần kỳ Fee Fi Fo Fum! Leo lên cây đậu và lại đến nhà của người khổng lồ. Một lần nữa, Jack xin vợ của người khổng lồ cho ăn, nhưng trong khi cậu đang ăn, người khổng lồ trở về. Jack nhảy lên trong sợ hãi và chạy và trốn vào dưới giường. Người khổng lồ hô to, “Fee-fifo-fum, Tôi ngửi thấy máu của một người Anh. Có sống, hay đã chết, tôi sẽ xay xát xương của anh để làm bánh!” Vợ người khổng lồ nói, “Không có đứa bé nào ở đây cả!” Người khổng lồ ăn thức ăn của mình và đi vào phòng của mình. Ở đó, anh ta lấy ra một con gà. Anh ta hô to, “Đẻ!” và con gà đẻ một quả trứng vàng. Khi người khổng lồ đi ngủ, Jack lấy con gà và leo xuống cây đậu. Mẹ của Jack rất hạnh phúc với cậu.
Sau một thời gian, Jack một lần nữa leo lên cây đậu và đến lâu đài của người khổng lồ. Lần thứ ba, Jack gặp vợ người khổng lồ và xin thức ăn. Một lần nữa, vợ người khổng lồ đưa cho cậu bánh mì và sữa. Nhưng trong khi Jack đang ăn, người khổng lồ trở về. “Fee-fi-fo-fum, Tôi ngửi thấy máu của một người Anh. Có sống, hay đã chết, tôi sẽ xay xát xương của anh để làm bánh!” hô to người khổng lồ. “Đừng ngốc! Không có đứa bé nào ở đây!” vợ của anh ta nói.
Người khổng lồ có một cây đàn hạc ma thuật có thể chơi những bản nhạc đẹp. Trong lúc người khổng lồ đang ngủ, Jack lấy cây đàn hạc và sắp rời khỏi đó. Đột nhiên, cây đàn hạc ma thuật kêu, “Giúp đỡ chủ! Có một đứa bé đang ăn trộm tôi!” Người khổng lồ thức dậy và thấy Jack cầm cây đàn hạc. Tức giận, anh ta đuổi theo Jack. Nhưng Jack nhanh quá cho anh ta. Cậu chạy xuống cây đậu và đến nhà. Người khổng lồ theo cậu xuống. Jack nhanh chóng chạy vào nhà và lấy một cái rìu. Cậu bắt đầu đốn cây đậu. Người khổng lồ ngã và chết.
Jack và mẹ cậu bây giờ rất giàu và họ sống hạnh phúc suốt đời.
3.11. The Tortoise And The Hare – Rùa và Thỏ
A Hare was making fun of the Tortoise one day for being so slow.
“Do you ever get anywhere?” he asked with a mocking laugh.
“Yes,” replied the Tortoise, “and I get there sooner than you think. I’ll run you a race and prove it.”
The Hare was much amused at the idea of running a race with the Tortoise, but for the fun of the thing, he agreed. So the Fox, who had consented to act as judge, marked the distance and started the runners off.
The Hare was soon far out of sight, and to make the Tortoise feel very deeply how ridiculous it was for him to try a race with a Hare, he lay down beside the course to take a nap until the Tortoise should catch up.
The Tortoise meanwhile kept going slowly but steadily, and, after a time, passed the place where the Hare was sleeping. But the Hare slept on very peacefully; and when at last he did wake up, the Tortoise was near the goal. The Hare now ran his swiftest, but he could not overtake the Tortoise in time.
Slow and steady wins the race.
Bản dịch
Một con Thỏ đùa giỡn với con Rùa một ngày vì Rùa di chuyển quá chậm chạp.
“Liệu con đã từng đi đến bất cứ đâu chưa?” con Thỏ hỏi cười chế nhạo.
“Có,” Rùa trả lời, “và tôi đến đó nhanh hơn con nghĩ. Tôi sẽ thi đấu với con trong một cuộc đua và chứng minh điều đó.”
Con Thỏ thích thú với ý tưởng thi đấu với Rùa, nhưng vì vui chơi nên đã đồng ý. Vậy là con Cáo, người đã đồng ý làm trọng tài, đo đạc khoảng cách và bắt đầu cuộc đua.
Con Thỏ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, và để làm cho Rùa thấy rõ mức độ ngớ ngẩn của việc cố gắng đua với một con Thỏ, nó nằm xuống bên đường để nghỉ một giấc cho đến khi Rùa kịp đuổi kịp.
Trong khi đó, Rùa tiếp tục đi chậm rãi nhưng đều đặn, và, sau một thời gian, vượt qua vị trí nơi con Thỏ đang ngủ. Nhưng con Thỏ tiếp tục ngủ một cách yên bình; và khi cuối cùng nó tỉnh dậy, Rùa đã gần đến đích. Con Thỏ bây giờ chạy nhanh hết mình, nhưng nó không kịp đuổi kịp Rùa.
Chậm mà chắc chắn, thì sẽ chiến thắng trong cuộc đua.
4. Giới thiệu những câu chuyện cổ tích bằng tiếng Anh hay nên đọc
4.1. Never tell a lie (Đừng bao giờ nói dối)
Truyện “Đừng bao giờ nói dối” tên tiếng Anh là “Never tell a lie”. Đây là câu chuyện kể về một cậu bé đã hứa với cha mình trước khi ông qua đời sẽ không bao giờ nói dối. Trong một lần gặp cướp khi đi qua khu rừng, cậu bé đã nói thật rằng mình có 50 đồng rupi. Nghe có vẻ như cậu bé khá ngốc nghếch nhưng vì trung thực mà cậu nhận được sự hài lòng từ thủ lĩnh băng cướp và được tặng 100 rupi.
Bài học rút ra: Câu chuyện tuy ngắn gọn nhưng lại dạy cho các bé một bài học về cách sống: hãy sống trung thực, thành thật, không nên nói dối.
4.2. The Beer and The Bees (Con gấu và bầy ong)
- Tên tiếng Anh: The Beer and The Bees
Câu chuyện nói về một chú gấu đi qua khúc gỗ nơi tổ ong làm tổ. Do tò mò nên gấu đã bị một con ong chích sưng mũi. Sau đó vì tức giận, gấu ra sức phá tổ ong. Bầy ong bị động và đã rất nhanh đốt sưng người gấu. Và không còn cách nào khác, chú ta phải nhảy xuống cái ao gần đó.
Bài học rút ra: Hãy lặng lẽ chịu đựng chỉ một nỗi đau thay vì chịu cả ngàn tổn thương khi phản ứng lại trong cơn giận.
4.3. Friendship is a strong weapon (Tình bạn là vũ khí mạnh mẽ nhất)
Câu chuyện “Friendship is a strong weapon” – Tình bạn là vũ khí mạnh mẽ nhất.
Truyện kể về con hổ và con heo trong một ngày nóng bức đều muốn uống nước. Vì vậy và chúng ra sức đánh nhau đến chảy máu. Sau khi cả hai cùng thấy một bầy quạ chờ ăn thịt khi một trong hai chết thì chúng mới hiểu ra và trở thành bạn tốt của nhau.
Bài học rút ra: Tình bạn chính là vũ khí mạnh nhất, giúp ta xua đuổi đi được những mối nguy hiểm. Từ đó dạy cho các bé biết quan tâm, yêu thương, chia sẻ với bạn bè của mình.
4.4. The owl and the grasshopper (Chim cú và châu chấu)
Truyện cổ tích tiếng Anh “The owl and the grasshopper” – Chim cú và châu chấu kể về cuộc tranh luận giữa một cô chim cú già và một con châu chấu. Thái độ của châu chấu rất hỗn xược nhưng chim cú già khôn ngoan, không những không phản ứng gay gắt mà ngược lại tâng bốc châu chấu. Châu chấu ngu ngốc đã rơi vào lời nịnh hót của chim cú, nhảy vào tổ của nó đã bị ăn thịt.
Bài học rút ra: Tâng bốc không phải là sự ngưỡng mộ thật lòng. Đừng để sự tâng bốc khiến bạn mất cảnh giác trong việc chống lại kẻ địch.
4.5. The Ass’s Brains (Bộ não của Lừa)
“Bộ não của Lừa” hay “The Ass’s Brains” là truyện cổ tích tiếng Anh xoay quanh Cáo, Sư tử và Lừa. Sư Tử và Cáo đã lập đề xuất liên minh với Lừa. Lừa đã tin điều này và cảm thấy rất vui vì sự hòa bình. Tuy nhiên khi Lừa tới và Sư tử đã vồ lấy Lừa và nói đây là bữa tối của chúng. Nhân lúc Sư Tử đi, Cáo đã nhanh chóng ăn mất bộ não của Lừa và nhanh trí giải thích rằng nó đã mất đi khi Lừa sập bẫy.
Bài học rút ra: Chúng ta không nên dễ dàng tin tưởng kẻ thù của mình.
4.6. The Mercury and the Woodman (Thủy tề và Gã tiều phu)
Truyện “Thủy tề và Gã tiều phu” có tên tiếng Anh là “The Mercury and the Woodman”. Đây là truyện cổ tích tiếng Anh kể về một chàng tiều phu làm mất rìu và được Thủy tề tìm giúp. Thủy tề đem lên lần lượt hai chiếc rìu bằng vàng, bạc nhưng tiều phu không nhận và chỉ nhận đúng chiếc rìu cán gỗ bình thường của mình. Sự trung thực của chàng tiều phu khiến Thủy tề vô cùng hài lòng và đã tặng cả ba chiếc rìu cho anh ta.
Sau biết được sự việc này, một số tiều phu khác đã đi vào rừng, giấu rìu của mình đi, giả vờ khóc để được Thủy tề tìm giúp. Thủy tề lại vớt lên hai chiếc rìu bằng vàng, bạc. Nhung lần này những người này lại nhận là của mình. Do vậy họ đã bị Thủy tề trừng phạt và mất luôn cả cây rìu.
Bài học rút ra: Phải sống trung thực, không được tham lam những thứ không phải của mình.
4.7. The crow and the pitcher (Con quạ và cái bình)
Câu chuyện có tên tiếng Anh là “The crow and the pitcher”. Truyện kể về một con quạ tìm được chiếc bình trong mùa khô hạn. Tuy nhiên, nước trong bình khá ít và cổ bình lại cao. Sau đó, quạ nghĩ ra một ý tưởng là nhặt những viên sỏi vào bình nước. Nước trong bình từ từ dâng lên và quạ đã vượt qua được cơn khát.
Bài học rút ra: Trong những trường hợp cần thiết, sự bình tĩnh sẽ giúp chúng ta vượt qua được sự cố.
4.8. Greed a curse (Lời nguyền cho sự tham lam)
Lời nguyền cho sự tham lam (Greed a curse) là truyện cổ tích tiếng Anh kể về một người đàn ông có một con gà đẻ mỗi ngày một quả trứng vàng, vì vậy mà ông thực sự khá gi. Tuy nhiên với ông ta như vậy là chưa đủ. Vì muốn có nhiều trứng vàng một lúc, ông đã đã giết con gà mái. Thế nhưng khi mổ ra trong bụng chỉ có máu mà không hề có quả trứng. Kết quả là ông ta đã nghèo đi từng ngày và trở thành người ăn xin.
Bài học rút ra từ câu chuyện: Nên hài lòng với những gì ta có được. Khi tham am, đòi hỏi nhiều hơn sẽ mất tất cả.
4.9. The Ant and The Grasshopper (Kiến và Châu chấu)
Câu chuyện kể rằng vào những ngày cuối thu lạnh giá, có một con châu chấu đi xin ăn bầy kiến. Thấy vậy, kiến hỏi thì ra thì nguyên nhân là do châu chấu mải ca hát cả mùa hè mà không chịu tìm đồ dự trữ cho mùa đông. Những chú kiến phẫn nộ và mặc kệ châu chấu, tiếp tục công việc của mình.
Bài học dành cho bé: hãy chăm chỉ, nỗ lực làm việc để chuẩn bị cho tương lai
4.10. The Apple Tree (Cây táo)
Truyện cổ tích tiếng Anh “The Apple Tree” nói về một cậu bé rất thích chơi với 1 cây táo. Sau khi lớn lên, cậu ta lại không chơi với cây táo nữa.
Một lần quay lại, cậu bé nói muốn có đồ chơi, cây cho cậu quả để bán mua đồ.
Lần quay lại thứ hai, cậu ta đã là người có gia đình và muốn có nhà ở. Thế là cây đã cho cậu những cành cây của mình để làm nhà.
Lần thứ ba, cậu quay lại đã là một người già, và nói muốn có thuyền đi đây đó. Cây đã cho cậu chặt thân mình để làm thuyền.
Một hôm cây lại thấy cậu bé quay về, nhưng lúc này cậu ta đã là một ông lão. Cậu cần nơi nghỉ ngơi và đã ở lại bên cái cây chỉ còn gốc. Điều này đã khiến cây thật sự hạnh phúc.
Bài học rút ra: Đây là bài học cho tất cả chúng ta. Cây chính là hình ảnh của cha mẹ chúng ta. Ngày bé, chúng ta rất thích chơi với bố mẹ. Còn khi lớn lên chúng ta thường chỉ quay về với cha mẹ khi gặp chuyện buồn nào đó. Nhưng cho dù có ra sao đi chăng nữa, cha mẹ vẫn luôn ở đấy đợi luôn yêu thương và trao cho chúng ta tất cả những gì họ có. Hãy luôn yêu thương, hãy quan tâm và về thăm cha mẹ thường xuyên bạn nhé!
4.11. Little Red Riding Hood (Cô bé quàng khăn đỏ)
Câu chuyện “Cô bé quàng khăn đỏ” là một câu chuyện cổ tích nổi tiếng khác được sáng tác bởi Charles Perrault. Nó kể về cuộc phiêu lưu của một cô bé trong khi đi lang thang vào rừng và bị đánh lừa bởi một con sói giả trang thành bà của cô.
Trong câu chuyện này, có rất nhiều động từ đặc biệt và dễ hiểu, giúp các bé mở rộng từ vựng về các hành động trong tiếng Anh và theo dõi câu chuyện một cách tốt hơn.
4.12. Hoàng tử ếch
Truyện cổ tích tiếng Anh “Hoàng tử Ếch” là một câu chuyện cổ tích vui nhộn viết bởi Brothers Grimm nổi tiếng. Trong phiên bản gốc của câu chuyện, một nàng công chúa vô tình đánh rơi quả cầu vàng của mình xuống một con suối. Để lấy lại nó, cô phải kết bạn với một con ếch.
4.13. Alibaba and 40 thieves (Ali Baba và bốn mươi tên trộm)
Truyện cổ tích tiếng Anh này có nguồn gốc từ một bộ sưu tập truyện lớn hơn mang tựa đề “1001 Đêm”. Câu chuyện tập trung vào Ali Baba, người phải đối đầu với một nhóm cướp.
4.14. The Tale of Peter Rabbit (Câu chuyện về chú thỏ Peter)
Một trong số nhiều câu chuyện nhỏ thú vị của Beatrix Potter, câu chuyện này kể về những rắc rối xảy ra khi một chú thỏ con tên Peter ăn trộm thức ăn từ khu vườn của ông McGregor.
Câu chuyện này chứa đựng nhiều từ vựng liên quan đến thiên nhiên và thực phẩm, làm cho việc khám phá trở nên thú vị đối với trẻ nhỏ.
4.15. The Cat Who Can Eat So Much (Chú mèo tham ăn)
Câu chuyện “The Cat Who Can Eat So Much” là một câu chuyện cổ tích tiếng Anh ngắn, được viết bởi các nhà văn Peter Christen Asbjørnsen và Jørgen Engebretsen Moe. Câu chuyện kể về một con mèo, nó gặp gỡ một loạt nhân vật khác nhau trong quá trình ăn tất cả mọi thứ nó tìm thấy.
4.16. The Boy Who Cried WolfCậu bé chăn cừu (The Boy Who Cried Wolf)
Câu chuyện cổ tích này của nhà văn ngụ ngôn Hy Lạp nổi tiếng Aesop kể về một cậu bé luôn nói dối mọi người về việc thấy một con sói. Một ngày, khi cậu thật sự bắt gặp một con sói, không còn ai tin vào tiếng kêu cứu của cậu nữa
4.17. The Beetle Who Went on His Travels (Bọ cánh cứng phiêu lưu ký)
Câu chuyện cổ tích của Hans Christian Andersen kể về một con bọ hung tự phụ, tin rằng nó sẽ có được đôi giày vàng như con ngựa của Hoàng đế.
Xem thêm: Cách viết IELTS Writing Task 1 từ A – Z cho người mới bắt đầu
Như vậy, thanhtay.edu.vn đã chia sẻ với các bạn top 14 truyện cổ tích dân gian tiếng Anh hay nhất cho bé cũng những lưu ý khi sử dụng chúng. Hãy đọc cho bé mỗi ngày mẹ nhé. Nhất định con sẽ có khả năng ngôn ngữ tốt và những bài học cuộc sống hữu ích đấy!